Đi học lái xe.

Thầy mình dữ nhất trường, hay la rầy nhất trường. Những thầy khác, thầy nào cũng có vẻ hiền lành, dịu dàng.

Giọng thầy mình cũng vừa nhanh vừa nói tiếng địa phương. Có bữa bị thầy la te tua, nhìn mặt thầy thất vọng khi mình tập có cái cua quẹo mà tập mãi không xong, mình đã bị hoảng đến mức không hiểu tiếng Nhật nữa. Thầy cứ bảo mình là đứa học trò ngu nhất của thầy.
 

( Hình ảnh copy từ フィクション : http://easylife.hateblo.jp/)

Bữa đó mình vừa ngồi trên xe đi về, vừa khóc ấm ức đến bữa tối cũng là “cơm chan nước mắt”. Mình khóc là vì mình luôn tự hào mình nhanh trí, thông minh và nhanh nhẹn về máy móc. Vậy mà mình không thể nào quẹo được cái cua quẹo. Thiệt là phiền não.

 

 

Hôm mình đi thi bằng lái tạm thời để qua giai đoạn 1. Mình được ngồi sau một bạn khác để xem bạn thi. Bạn chạy chậm, khi ôm cua không chuẩn, lên dốc cũng không chuẩn, khi thắng lại thì không êm gây sốc cho người ngồi sau ( là mình), và có rất nhiều cái không chuẩn mà cái đứa dở hơi như mình cũng thấy được. Lúc đó lời thầy mắng chửi mình vang văng vẳng trong đầu. Mình nhận ra rằng tiêu chuẩn về luyện tập của mình cũng cao hơn nhiều bạn khác. Dù mình đã thi rớt vì không quẹo được cua. Thấy mình thiểu não thẩn thờ đau khổ vì bị rớt. Thầy không la mắng nữa, chỉ bảo cùng tập lại 1 tiếng rồi cố gắng hơn.

( Hình ảnh copy từ フィクション : http://easylife.hateblo.jp/)

Thầy lúc nào khi hướng dẫn cũng la mình mấy câu quen thuộc.

“ Ôm sát đường vào, quẹo trái, quẹo phải đi, bẻ lái đi, xác nhận chưa, có nhìn đèn không, xe đã thẳng với đường chưa, em làm gì vậy hả, em chạy đi đâu vậy, thắng nhanh quá, thắng gấp quá, không được bẻ lái đột ngột..v..v..”.

( Hình ảnh copy từ フィクション : http://easylife.hateblo.jp/)

 

Mỗi lần thầy la mình, mình đều nhại lại lời thầy. Khi mình phạm lỗi gì đó, mình tự la mình bằng giọng điệu của thầy luôn. Thầy lúc đó chỉ biết bảo “ Nay hết sợ tui rồi. Quen với cái sự dữ của tui rồi chứ gì…”. Mình thì cười hề hề. Khi bắt đầu chạy quen rồi, mình đỡ tập trung và căng thẳng hơn thì bắt đầu hỏi nhiều về thầy, hỏi thầy đi làm lâu chưa, thầy thích gì, đam mê của thầy là gì, thầy giỏi gì nhất. Những khi mình phấn khích vỗ tay khen thầy tới tấp vì cái gì thầy cũng biết, đến cả Totoro thầy cũng bắt chước giọng điệu được, hát hò cũng không kém cạnh, hay ôm cua làm mẫu cho mình vừa nhanh vừa gọn vừa đẹp, thầy vừa cười vừa hểnh mũi tự mãn. Lúc đó thấy thầy mình giống trẻ con, vừa đáng yêu vừa ngây thơ.



Lần tập lại trước khi thi lại. Thầy không la nhiều nữa. Chỉ la khi mình quẹo cua, vì không theo tiêu chuẩn của thầy nên thầy mãi không ưng cách mình quẹo. Khi mình thi xong, thầy đứng đợi ngoài cửa để dặn lịch học cho đợt kế tiếp. Nhìn mình cười tủm tỉm kiểu “ Cuối cùng cái đứa học trò ngu nhất này cũng qua được vòng 1.”

Mình nhận ra rằng : nếu bản thân mình không biết cách cố gắng hòa hợp với cái người khó tính, và tự đưa mình vào một tiêu chuẩn cao để cố gắng, thì mình sẽ mãi chỉ biết sợ thầy và những ngày đi học trở thành cực hình. Nhưng nếu thay vào đó, cố gắng khắc phục yếu điểm của mình, hiểu tính cách của thầy, hòa hợp với thầy biến những ngày đi học thành niềm vui, biến áp lực thành động lực. Xoay chuyển khó khăn thành thử thách. Thì cuộc đời của mình trở nên vui vẻ biết chừng nào, tự nhiên mình yêu cái tính cách lạc quan của mình ghê.

Giống như yêu cái cách mình dần dần quý mến ông thầy hung dữ nổi tiếng nhất trường của mình vậy.

 

Suchanより

 

 


Comments

comments

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close
error: Tôn trọng bản quyền!!!